Chiếc Bằng Lái Xe Mong Đợi Cuối Cùng Cũng Trong Tay!
Chiếc bằng lái xe đỏ chói nằm gọn trong tay khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Những ngày qua quả thật là cơn ác mộng: cứ nhắm mắt là thấy hình ảnh bài thi sa hình, đêm nào cũng trằn trọc đến 2-3 giờ sáng mới chợp mắt được vài phút. Sáng nào cũng lếch thếch dậy từ lúc trời còn mờ mịt, tay cầm ly cà phê nguội ngắt, chân chạy đua với thời gian để đến sân tập trước giờ thi.
Giờ thì mọi lo lắng tan biến như sương sớm gặp nắng. Khi cầm tay lái trong buổi thi cuối cùng, tôi còn nhớ rõ cảm giác lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chân run run đạp côn. May mà kết quả xứng đáng với công sức bỏ ra - 100 điểm tròn trĩnh!
Thật lòng mà nói, tôi ước gì đây là kỳ thi cuối cùng trong đời. Giá như mọi việc trong tương lai đều thuận lợi như hôm nay thì tốt biết mấy. Đôi chân rã rời, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng đêm nay đã đủ khiến tôi ám ảnh cả đời với cái cảm giác “sợ thi cử” này rồi!