Ký Ức Về Cơn Đau Như Địa Ngục
Đêm hôm đó, khi đang tắm lúc 21 giờ, tôi bỗng cảm thấy vùng bụng trái đau quặn như dao đâm. Vì ngày hôm trước đã từng đi ngoài một lần nên tôi nghĩ chắc do ăn uống gì không hợp, lại thêm cái máy lạnh làm cơ thể nhiễm hàn. Tôi ngồi xổm trên bồn cầu thêm một lần nữa, nhưng lần này khác hẳn, cơn đau không hề thuyên giảm mà còn dữ dội hơn.
Lúc này tôi bắt đầu nghi ngờ có thể ăn phải thứ gì đó gây ngộ độc nhẹ. Nhưng dù cố nhớ hết cả đầu óc cũng chẳng nghĩ ra được. Chỉ cảm thấy trong bụng như có thứ gì đang đốt cháy, nếu có thể nôn hết ra ngoài thì có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Nghĩ vậy, tôi liền dùng tay kích thích cổ họng, quỳ sấp trên bồn cầu nôn ra những thức ăn chưa kịp tiêu hóa. Nhưng mọi chuyện vẫn không khả quan.
Lúc này tôi đã không thể ngồi yên được nữa, thay đổi đủ tư thế từ nằm, ngồi, co quắp nhưng không tư thế nào chịu nổi. Phải nói thật, tôi vốn tự hào về khả năng chịu đau của mình. Lần trước leo núi, cả mảng da thịt ở đầu ngón tay bong ra mà vẫn tiếp tục trèo; có lần nhổ răng khôn còn không cần gây tê, nha sĩ còn khen là bệnh nhân chịu đau giỏi nhất từ trước đến nay. Nhưng lần này thật sự là lần đầu tiên tôi cảm thấy tuyệt vọng.
Đến tận 0 giờ, người nhà sốt ruột khuyên đi bệnh viện. Thực ra tôi không phải kiểu người ngại đi khám, cũng hiểu rõ cơ thể đang phát tín hiệu nguy hiểm. Nhưng lúc đó quá suy yếu, cảm giác ở nhà vẫn còn tốt hơn, ít ra muốn nằm là nằm, muốn ngồi bồn cầu thì ngồi. Cuối cùng bảo người nhà ra ngoài mua cho mấy viên giảm đau “Ibuprofen giải phóng kéo dài”.
Uống thuốc xong không thấy hiệu nghiệm như mong đợi. Khoảng một tiếng sau, cơn đau mới dịu đi đôi chút. Tôi liền cố gượng đi bệnh viện cấp cứu. Sau hơn một tiếng chờ đợi, bác sĩ trực đêm mới tiến hành siêu âm. Cuộc kiểm tra kéo dài tận 40 phút, kết luận là sỏi thận trái kèm niệu quản giãn nở. Xét nghiệm máu và nước tiểu đều cho thấy nhiễm trùng, có lẽ do viên sỏi cọ xát gây tổn thương đường tiết niệu. Bác sĩ kê cho tôi ba ngày thuốc kháng sinh truyền tĩnh mạch, dặn dò nếu không điều trị kịp thời rất dễ sốt cao trong những ngày tới - điều cực kỳ nguy hiểm lúc này.
Tôi hỏi về thuốc hỗ trợ đào thải sỏi, bác sĩ cười bảo: “Chúng tôi là bệnh viện Tây y nên không kê bất kỳ thuốc Đông y nào. Nếu muốn thì ra hiệu thuốc mua loại rẻ nhất cũng đủ rồi”. Tôi lắc đầu bảo mình không tin mấy vào mấy thứ đó, có chăng cũng chỉ là hiệu ứng giả dược. Khi được hỏi có cần thêm thuốc giảm đau không, tôi liền hỏi lại về viên Ibuprofen đã dùng. Bác sĩ gật đầu: “Vẫn dùng được, khỏi cần kê thêm. Nhưng nếu lần sau còn tái phát thì có lẽ thuốc giảm đau cũng vô dụng thôi, đành chịu đựng vậy”.
Vài năm trước, trong lần khám sức khỏe định kỳ, siêu âm đã phát hiện tôi có tinh thể trong thận. Từ đó về sau, mỗi lần khám đều dặn kỹ bác sĩ siêu âm thận cẩn thận. Lần gần nhất là tháng 12 năm ngoái, bác sĩ còn khẳng định chắc nịch không có sỏi. Giờ nghĩ lại, hoặc là viên sỏi này hình thành trong thời gian tôi “ở ẩn” cả nửa năm trời, hoặc là chất lượng siêu âm khám sức khỏe không đáng tin. Thôi thì cũng hiểu, mỗi lần siêu âm chỉ vài phút, làm sao mà phát hiện hết được.
Sáng hôm sau, tôi liền đặt lịch khám chuyên gia tiết niệu ở Bệnh viện Châu Giang. Kết quả kiểm tra lại cho thấy viên sỏi gây đau đêm hôm trước đã排出, nhưng trong thận vẫn còn một viên dạng bùn cát kích thước 2x3mm. Bác sĩ khuyên chỉ cần uống nhiều nước, vận động mạnh như nhảy dây mỗi ngày là có thể đào thải tự nhiên.
Kết quả duy nhất tích cực từ cơn đau này là tôi có lý do chính đáng để từ chối tham dự cuộc họp quản lý Alibaba vào tối hôm đó. Phải nói thật, với tôi mà nói, ngồi dự những cuộc họp như vậy còn đau đớn hơn cả cơn đau sỏi thận.